Khi cha mẹ đến thăm con gái, người con đã khoe với cha mẹ mình là cha mẹ chồng rất khôn khéo. Cha mẹ chồng đã hỏi ý kiến và lắng nghe từng người con, trước khi quyết định xây căn nhà cho con trai trong vườn nhà ông bà mà lại được cả nhà đồng ý. Nhà vẫn là của ông bà bên ấy, nhưng con gái ông bà bên này đã có nhà ở miễn phí. Chỉ nghe đến thế mẹ cô gái đã choảng ngay “Mày nói tao ngu à ! ” rồi bỏ đi. Giận!
Cô gái im lặng cả chiều hôm đó, đến tối cô nói với cha mình và dặn cha phải nói lại với mẹ. “Mẹ đã suy diễn vô lí. Con chỉ kể việc tốt của ông bà bên đó vì nó làm cuộc sống của con dễ dàng hơn, nhất là khi ở xa cha mẹ. Cha mẹ có muốn con ở cạnh nhà cha mẹ chồng cay nghiệt, khắt khe, xấu xa để mẹ thấy mình tốt hơn người ta, tránh cho mẹ phải ghen như vậy không? Hay là sẽ tốt hơn nếu con của cha mẹ ở cạnh người biết khôn khéo như thế để anh chị em trong nhà không phải ghen tị, tranh giành lẫn nhau?”
Bỏ đi là một kiểu né tránh. Né tránh thì không biết được sự thật phía sau. Né tránh một thời gian để chờ cho cơn giận qua là phù hợp. Nhưng giận không nói luôn thì là né tránh giải quyết vấn đề. Vấn đề ở đây là gì? Cô gái kia sống có thật sự tốt không hay đó chỉ là bề ngoài. Không một câu chê đã nhảy dựng lên thì người ta không biết được sự thật.
Cha mẹ có biết không, chỉ khi bỏ qua được những thứ va chạm, mâu thuẫn nhỏ mới nói được lời khen. Rời khỏi nơi đã thân thuộc và hiểu biết nhiều nhất, chấm dứt một việc làm yêu thích, bỏ thu nhập ổn định, rời xa gia đình, bỏ bạn bè làm lại từ đầu, bắt đầu cuộc sống mới với người chồng từ một môi trường văn hóa khác, ngôn ngữ khác không bao giờ dễ cả. Giao tiếp với gia đình, với những người thân quen giảm dần, khoảng cách ngày càng xa với những suy nghĩ không giống nhau và không chấp nhận khác biệt. Người nước ngoài không thể hiểu được trọng nam khinh nữ, không hiểu được quyền con trưởng, không hiểu được gia trưởng, không hiểu được mẫu hệ trong gia đình Việt. Cô có nói ra cũng không ai hiểu được nữa. Nỗi buồn xa nhà, nhớ từng tiếng rao hàng buối sáng sớm và buổi đêm, văng vẳng bên tai âm điệu của chèo và cải lương. Cả không gian trong sạch đầy nắng, phảng phất mùi cây cỏ trở nên trống vắng như chân không.
Sự thật là cố ấy cô đơn, không thể chia sẻ dù ai cũng tốt với cô cả.
Sự thật luôn có sẵn ở đó, phía sau vẻ ngoài đẹp đẽ.
Cô ấy phải tự tìm bình an cho mình.
Là tui, Minh Hải đã cập nhật ngày 10/5/2021.